[Dịch] Lạc Vào Liêu Trai
Chương 2 : Từ mẫub
Người đăng: Soujiro_Seita
.
C hạy hộc tốc tới đằng trước núi, mãi cho tới khi gặp được những du khách khác Trần Kiếm Thần mới cảm thấy bớt căng thẳng. Lại thấy con lừa lúc nãy trốn đi đang gặm cỏ ven đường, bèn tiện dắt luôn nó xuống núi về nhà.
Nhà của Trần Kiếm Thần ở thôn Cảnh Dương, cách ngọn Phong sơn không xa lắm, chỉ khoảng năm dặm đường.
Thôn Cảnh Dương thuộc vùng Giang Châu, bao gồm năm mươi tám gia đình với nhân khẩu hai trăm hai mươi sáu người. Quanh thôn là một dòng suối trong veo chảy róc rách, khiến cho cảnh sắc cũng có phần thanh tú, sống động.
Suốt dọc đường Trần Kiếm Thần đều không thể gạt đi suy nghĩ về con cáo trắng có biểu hiện kỳ lạ “khác người” kia. Trong mơ hồ, hắn cảm thấy thế giới này không hề đơn giản như vẫn tưởng tượng, thế nhưng rốt cuộc ra sao cũng không thể nói rõ được. Dẫu sao thì người chủ cũ của thân thể hắn trước đây vốn là một tên mọt sách, một lòng chăm chăm đọc sách thánh hiền, chẳng bao giờ bước chân ra khỏi cửa, cũng chẳng biết gì chuyện bên ngoài. Ngay đến thành Giang Châu hắn cũng mới đến có mấy lần, nói chi đến chuyện hiểu biết kiến thức về thế giới bên ngoài.
“Chẳng lẽ thế giới này thật sự có yêu ma quỷ quái tồn tại sao?”
Bỗng nhiên Trần Kiếm Thần lại nghĩ đến một khả năng đáng sợ: “Nếu quả thật là có yêu ma quỷ quái, chẳng nhẽ cũng có thần tiên sao? Ha, chắc là do ta quá giàu trí tưởng tượng thôi.”
Càng nghĩ hắn càng thấy hoang đường, vô căn cứ, bèn cố quên đi ý nghĩ đó.
Ước chừng sau một nén hương, Trần Kiếm Thần đã đến cổng thôn, bèn lái lừa về thẳng nhà. Người dân trong thôn nhìn thấy hắn thì dồn dập khom người làm lễ, ai nấy cung kính gọi “Trần tướng công”. Chờ hắn đi xa, đám thôn cô thôn bà mới chấu đầu ghé tai mà bàn luận với đầy nỗi ao ước, rằng là “Mạc Tam Nương” phen này rốt cuộc đã nở mày nở mặt, có một đứa con có tiền đồ như thế thì chẳng mấy chốc mà phát đạt.
Mạc Tam Nương chính là mẹ của Trần Kiếm Thần.
Trần Kiếm Thần mất cha từ nhỏ, được mẹ một tay cần mẫn khổ nhọc nuôi nấng nên người. Mẹ lại ngậm đắng nuốt cay mà cho hắn đến trường đọc sách, nương tựa lẫn nhau sống qua ngày. Nhưng mà đúng ngày yết bảng kết quả thi tú tài, khi Trần Kiếm Thần vừa kịp sung sướng thấy mình có tên trên bảng, mừng rỡ như điên, vỗ tay cái đốp rồi kêu một tiếng “Tuyệt”; thì đột nhiên ngã chổng vó xuống đất, hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, trở thành hình tượng sống của vở kịch nổi tiếng “Phạm Tiến trúng cử”. Đến lúc tỉnh lại, thì đã cảnh còn người mất, linh hồn bị biến đổi mất rồi. Lúc ấy "hắn" vừa mới từ Địa cầu tới, tất nhiên là không dám hé răng mà chỉ lặng lẽ tiếp thu tất cả những tri thức lạ lẫm, cùng với một người mẹ hiền lành!
Ở vị diện Địa Cầu, cha mẹ hắn mất sớm, không họ hàng thân thích, cho nên chẳng hề chống cự lại tình mẹ vĩ đại mà hắn nhận được ở dị vị diện này, mà nhanh chóng tiếp nhận nó. Trải qua một quãng thời gian cùng ở với Mạc Tam Nương, hắn càng thêm thật lòng đón nhận người mẹ ấy, càng thêm hiếu thuận hơn với bà.
…
Trở lại mái nhà đơn sơ, vừa mới bước chân vào cửa hắn đã thấy người mẹ tóc hoa râm đang vất vả bổ củi, vầng trán lấm tấm mồ hôi chẳng kịp lau. Năm nay bà mới ba mươi sáu tuổi, nhưng mà gương mặt xinh đẹp đã có nếp nhăn, vết tích của tháng năm sương gió đoạ đày đã khắc lên từ rất sớm.
Trần Kiếm Thần bước lên một bước, nói: “Mẹ, con nói rồi cơ mà, chờ con về rồi con bổ đống củi này.” Đoạn bèn đưa tay định lấy lại cái rìu.
Nhưng mà Mạc Tam Nương giữ chặt không buông, rồi nói: “Lưu Tiên, làm sao mà con làm được mấy việc tay chân này? Huống hồ bây giờ con là tú tài, có công danh thân phận, càng không thể làm việc tay chân. Người ta mà thấy sẽ châm biếm con đấy.”
Trần Kiếm Thần bất chấp tất cả, bèn giằng lấy rìu: “Tú tài gì mà tú tài, ở nhà thì con mãi mãi là con của mẹ. Con trai làm việc giúp mẹ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ai mà dám nói lời dèm pha chứ?”
-------Người đọc sách ở vương triều Thiên Thống rất thanh cao. Sự thanh cao vừa do tự bản thân họ cảm thấy, mà người khác cũng thừa nhận. Có câu “Tất cả đều là hạ phẩm, chỉ có đọc sách là cao”, nghĩa bóng chính là “Người đọc sách mặc kệ tất cả việc nhà”, vì vậy mới sinh ra rất nhiều con mọt sách “Tứ chi bất cần, ngũ cốc bất phân” - “Chân tay lười biếng, không biết làm bất cứ một việc gì”.
Trần Kiếm Thần ngày xưa cũng là một kẻ không bao giờ mó tay vào việc gì.
Tuy nhiên, nay đã khác xưa. Mặc dù thân thể không thay đổi, nhưng mà quan niệm, tư tưởng đã hoàn toàn thay đổi thành người khác. Trần Kiếm Thần bây giờ không thể yên vị kê mông ngồi trong phòng mà đọc cái món “Chi, Hồ, Giả, Dã”(*), trong khi đó mẹ thì mồ hôi mồ kê như mưa ngoài sân một mình. Với cá tính quật cường của mình, hắn không thể làm cái chuyện ấy. Với một người xuyên qua thời gian không gian như hắn thì các loại quy củ, giáo điều của triều đình đều không đáng quan tâm.
Đoạn hắn vung rìu lên, bắt đầu ra dáng bổ củi.
Bổ củi không phải là việc cần kỹ thuật gì, chủ yếu là mất sức. Có điều sức lực chính là thứ Trần Kiếm Thần thiếu nhất. Mới bổ một hồi hắn đã bủn rủn cả hai tay, lòng bàn tay bỏng rát lên. Hắn bèn cắn chặt hàm răng, không nói tiếng nào, tiếp tục bổ từng búa một, thầm quyết trong lòng: Dù sao cũng phải bổ hết tất cả số củi.
Mạc Tam Nương đứng một bên nhìn mà vừa đau lòng vừa thấy bất đắc dĩ, chỉ đành phải đóng cổng lại, không để người khác thấy Trần Kiếm Thần đang bổ củi. Dù sao quan niệm rằng người đọc sách là thanh cao đã trở nên thâm căn cố đế, đặc biệt một tên tú tài mà để người ta thấy chạy đi nhóm lửa bổ củi, hẳn sẽ cho là một hành vi “Mất mặt”, bị người ta chê trách, chế nhạo.
Ròng rã một tiếng sau, Trần Kiếm Thần mới bổ hết đống củi. Hắn mệt gần chết, tựa vào cán búa mà thở hồng hộc, sau lưng đã ướt đẫm tự bao giờ. Thậm chí trong lòng bàn tay còn nổi lên mấy cái bọng máu.
“Mẹ đã nói con không làm được mấy việc chân tay đâu, mệt quá ngất đi thì làm sao?”
Mạc Tam Nương vội vã đem một miếng vải ra lau mồ hôi cho con trai.
Trần Kiếm Thần gượng cười nói: “Không sao đâu ạ, bắt đầu từ hôm nay con sẽ chịu trách nhiệm tất cả việc tay chân trong nhà.” Nói đoạn, trong lòng hắn âm thầm phát lời thề sẽ luyện tập thật kỹ thân thể “yếu đuối mong manh” này. Trước kia, dù sao hắn cũng là một người năng động, hay chơi bóng rổ bóng đá, cho nên sau khi xuyên qua thời không hắn vô cùng không hài lòng với thân thể yếu đuối trói gà không chặt này.
Mạc Tam Nương nhìn hắn mà hơi thất thần, bà có cảm giác từ sau ngày con trai tỉnh lại sau cú ngất vì sướng đến phát điên hôm yết bảng thì đã thay đổi rất nhiều.
“Mình suy nghĩ gì thế này, chỉ cần con trai vẫn khoẻ mạnh mà đứng trước mặt mình là chuyện tốt nhất rồi…”
Mạc Tam Nương lập tức liền cố quên đi suy nghĩ lung tung trong đầu, bắt đầu đi nấu cơm tối.
Gia cảnh nhà họ Trần rất nghèo đói, thành thử phần lớn số tiền Mạc Tam Nương bận bịu cả năm kiếm được đều bỏ ra cho con trai đi học tư thục, số còn lại chỉ đủ duy trì hai mẹ con ăn no hàng ngày. Tất nhiên một ngày ăn ba bữa thì không thể ăn quá nhiều, một tháng có một bữa thịt là tốt lắm rồi. Nhưng mà một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, mỗi một ngày một bữa, Trần Kiếm Thần đều sẽ được ăn một quả trứng gà. Theo lời của Mạc Tam Nương thì: “Con trai đọc sách tốn tâm tốn sức, cần phải bồi bổ.” Chắc chắn khi nói câu này bà không nhớ tới việc mình hàng ngày thức khuya dậy sớm, bận túi bụi việc chân tay, càng cần bồi bổ hơn.
Lòng cha mẹ bao la như biển cả, đây là chân lý ở bất cứ thế giới nào.
Tuy nhiên gần đây quả trứng gà trong bát của Trần Kiếm Thần đã biến thành nửa quả, bởi vì nửa kia hắn đã nhét vào trong bát của Mạc Tam Nương.
“Mẹ à, mẹ khổ hơn mệt hơn, càng phải ăn ngon hơn con.”
Mạc Tam Nương nghe thấy câu nói này, không chỉ vui mừng, mà còn trốn ở trong phòng lau nước mắt rất lâu.
Mẹ hiền con thảo, chính là niềm hạnh phúc của gia đình. Xem ra con trai của bà không chỉ thi đỗ công danh tú tài, mà đã thực sự trưởng thành rồi.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện